About Me

Một lá thư...


Phượng nở, ve kêu, hè về. Dù không muốn nhưng nhưng những thứ đó cứ lần lượt hiện lên trong tâm trí cô, nhắc cô nhớ về một thời đã xa.



Những năm học cấp 3 của cô không hoàn toàn giống những bạn bè khác. Bạn bè chuyền tay nhau những cuốn lưu bút, cùng nhau chụp ảnh kỉ niệm, cùng bàn luận, xuýt xoa trước những chiếc áo lớp thiết kế độc đáo. Cô nhìn ra khoảng trời rông bên ngoài ô cửa số, một nửa không muốn bị ai quấy rầy hay cắt ngang dòng suy ngẫm của mình, một nửa lại muốn có ai đó kéo mình vào cuộc vui, nói với cô rằng “Viết lưu bút cho minh với nào’’ hay “cùng chụp ảnh nha”.

Trong cô như tồn tại hai con người đối lập. Không phải cô không muốn hòa vào mọi người, không muốn lưu giữ cho riêng mình những khoảnh khắc đẹp đẽ này. Mà vì cô sợ. Sợ mọi người sẽ đối xử với mình theo một kiểu khác, như đối với một người lập dị, sợ phải nhìn sự xấu xí của mình trong những bức ảnh kia, cùng với những cô bạn gái xinh đẹp...

Thế là thôi, cô không muốn nghĩ tiếp. Cô lấy ra trong cặp một phong thư phẳng phiu... Lá thư được cô viết trong nhiều đêm, vô cùng cẩn thận, không một dấu bôi xóa, và đương nhiên là không một ai biết. Nó chứa đựng gần hết những điều cô muốn nói với anh. Với cô, anh là người đặc biêt.

Ngày cuối cùng năm cuối cấp, cô quyết định sẽ gửi lá thư đế anh. Cô đánh bạo đi lên lầu hai, dãy lầu anh đang học (trong khi suốt năm học, cô chỉ ra khỏi lớp vài lần). Đưa tay vào cặp để đảm bảo lá thư vẫn ở nguyên chỗ cũ, cô thu hết can đảm đưa mắt nhìn vào lớp anh nhưng không thấy anh đâu cả. Cô đi xuống nhà xe, xe anh vẫn ở đó. Cô bỏ lá thư vào rổ xe anh. Cô đứng đó, tâm trạng hồi hộp rối bời. Một nửa cô muốn anh là người đọc được lá thư, một nửa cô sợ...

Những giây phút cuối cùng còn ở mái trường này, còn được là học sinh cấp ba. Cô thấy lòng minh sao nặng trĩu. Đây là quãng thời gian đẹp nhât đời người ư? Vậy thì quãng đường tiếp theo đối với cô sẽ như thế nào? Cô lại không muốn nghĩ nữa.

“Nguyệt, lên xe tớ chở cho!”. Đang lững thững bước, nghe tiếng anh gọi, cô ngoái đầu lại, trống ngực đập thình thịch...

“Đi bộ mà suy nghĩ vẫn vơ gì thế, tớ gọi mãi mới nghe”. "Sao nay cậu tốt thế? Lại chở tớ về”, “Lúc trước không biết ở gần nhà, lại tưởng cậu có người đưa về, đừng giận tớ nha”.

Rồi cô khẽ nhìn vào ngăn kéo cặp của mình. Lá thư vẫn ở đấy. An toàn. Bí mật. Cô không đáp mà chỉ cười, chỉ vừa đủ lớn để anh nghe thấy. “Mai qua nhà giải hộ tớ mấy đề toán đại học nhé!”. “Ờ, nhưng phải có gì hậu tạ chứ?”. "Cái đó để tớ suy nghĩ đã, nhưng nhất định sẽ có”...

Gió thổi mạnh từng cơn. Trời lại sắp mưa. Anh chở cô hòa vào những tà áo trắng đang tung bay. Lần đầu tiên, cô thấy mình là một phần của nơi mình đang có mặt, và là một phần đặc biệt.

Cất lá thư đã ố vàng vào đúng chỗ cũ, cô đóng lại những kĩ niệm vừa vô tình được lật giở của mình.

Kỉ niệm làm họ cười, học khóc, họ tiếc nuối nhưng dẫu sao đi nữa, họ vẫn phải cất chúng vào đúng nơi thuôc về chúng.

13/03/2012

Nguyễn Thanh Thư Uyển
(46/3/1 Thủ khoa Huân, P1, Tân An, Long An)

Bình luận

Mới hơn Cũ hơn

Ads